Sáng nay tôi vác cuốc ra đồng định làm cỏ luống rau thì gặp cô Lài trên tay cầm tờ giấy và cây bút bi chặn tôi lại năn nỉ:
– Bác Nghĩa ơi bác…bác giúp cháu với!
Tôi ngạc nhiên:
– Sao! Cô có việc gì?
– Được! Bác cứ ra đồng cháu kể bác nghe
Thế là cô theo tôi ra ruộng rau. Khi biết tôi định làm cỏ ruộng rau bí, rau dền cô liền cầm lấy cái cuốc của tôi.

– Để cháu làm cỏ cho bác, bác làm giúp cháu một bài thơ – Rồi ấn tờ giấy cây bút vào tay tôi.
“Ôi…Thần Linh Thổ Địa ơi, tôi chán ngấy Thơ từ cái thuở đời nào, đã chôn vùi nó xuống tám tầng địa ngục thế mà bây giờ lại có người khơi dậy đào bới nó lên”. Tôi thầm nghĩ vậy và nói với cô Lài:
– Thú thật với cô Lài, tôi bây giờ không còn tâm trạng đâu để làm Thơ – Và định cầm lấy cuốc

– Không! Bác phải làm giúp cháu – Vừa nói cô vừa giằng lấy cái cuốc hý húi dẫy cỏ, vừa làm cô vừa dốc bầu tâm sự về cái sự chán của cuộc đời mình.

Sự chán của cuộc đời
Sự chán của cuộc đời

– Cháu chán…chán lắm bác ạ! Chán hơn nồi nếp nát.
“Sao! Chán hơn nồi nếp nếp nát”. Đúng! Nếu ai nấu cơm nếp mà cho quá nhiều nước thì đúng là cơm chả ra cơm mà cháo cũng không ra cháo. Vốn nhạy cảm với Thơ – Văn nên tôi đã “chộp” ngay tứ thơ và sau đó bài thơ “chán” ra đời. Chưa làm xong luống cỏ rau tôi đã bàn giao cho cô Lài:
– Đây! Thơ của cô đây. Nhuận bút 5 triệu xì ra.
Mặc dù chưa đọc nhưng cô đã toét miệng cười:
– Gớm! Cháu biết bác gửi thơ lên báo họ chỉ trả bác 50.000đ hoặc 100.000đ/1 bài Thơ; có báo còn không trả đồng nào, thế mà bác lại lấy cháu 5 triệu. Quá đắt. Được! Cháu đồng ý nhưng bác cũng phải trả công cháu làm cỏ luống rau 5 triệu. Được không?
“Thì ra cái cô này cũng quái gở chẳng vừa” – tôi nghĩ bụng.
– Thôi được! Tôi cũng trả công cô 5 triệu. Thế là hòa nhé.
Sauk hi đọc xong bài thơ cô nhảy cẫng lên:
– Ôi…hay quá! Cám ơn bác. Được! Ngay tối nay cháu sẽ viết và gửi ngay cho hắn, xem hắn nghĩ thế nào.
Bài thơ CHÁN như sau:
Trước kia chán vạn lời Thương
Nghìn vạn lời Nhớ thắp hương thề bồi
Trước kia lúc đứng lúc ngồi
Lúc ăn , lúc ngủ ngọt lời Yêu Thương
Trước kia mỗi bước ra đường
Giùng giằng bởi những vấn vương nhớ về
Trước kia trăng sáng bờ đê
Song song quấn quit đi về có nhau
Trước kia duyên thắm chỉ màu
Rằng trên trái đất chẳng đâu hơn mình
***
Bỗng đùng anh có nhân tình
Vợ chồng như phản long đinh tháng ngày
Nhạt nhèo nước ốc Hồ Tây
Nồi cơm nếp nát chán ngay cửa nồi
Ai ơi chớ vội thề bồi
Đinh han, gỗ mục đóng rồi lại …bong